Hai người bột trong lọ buồn tênh. Bỗng một đêm, có con chuột cạy nắp lọ, tha nàng công chúa và cái lầu đi mất. Chàng kị sĩ sợ quá, thúc ngựa vọt ra, chạy đến miệng cống. Một con chuột già phục sẵn. Nó bảo chàng để ngựa lại, xuống thuyền vào cống tìm công chúa. Gặp công chúa trong cái hang tối, chàng hỏi :
- Kẻ nào đã bắt nàng tới đây ?
- Chuột.
- Lầu son của nàng đâu ?
- Chuột ăn rồi !
Chàng kị sĩ hoảng hốt, biết mình bị lừa, vội dìu công chúa chạy trốn.
Chiếc thuyền mảnh trôi qua cống ra con ngòi. Gặp nước xoáy, thuyền lật, cả hai bị ngấm nước, nhũn cả chân tay.
Lúc ấy, Đất Nung đang đi dọc bờ ngòi. Thấy hai người bị nạn, chú liền nhảy xuống, vớt lên bờ phơi nắng cho se bột lại.
Hai người bột tỉnh dần, nhận ra bạn cũ thì lạ quá, kêu lên :
- Ôi, chính anh đã cứu chúng tôi đấy ư ? Sao trông anh khác thế ?
- Có gì đâu, tại tớ nung trong lửa. Bây giờ tớ có thể phơi nắng, phơi mưa hàng đời người.
Nàng công chúa phục quá, thì thào với chàng kị sĩ :
- Thế mà chúng mình mới chìm xuống nước đã vữa ra.
Đất Nung đánh một câu cộc tuếch :
- Vì các đằng ấy ở trong lọ thủy mà.
Theo NGUYÊN KIÊN
Chú thích :
- Buồn tênh : buồn vì có cảm giác thiếu vắng một cái gì đó.
- Hoảng hốt : đột ngột mất tự chủ do bị đe dọa bất ngờ.
- Nhũn : quá mềm, gần như bị nhão ra.
- Se : không có thấm nhiều nước, hơi khô đi.
- Cộc tuếch : ngắn gọn, không đua đấy, màu mè.